Trần Thị Thiềm / Nhật ký và ước mơ / 無 / lao động quốc tịch nước ngoài /
Nói đến quê hương chị hai năm tấn,chắc hẳn các bạn, ai cũng biết đó là Thái Bình, nơi đất chật người đông. Vâng! đúng thế, tôi sinh ra và lớn lên trên vùng quê quanh năm hai vụ lúa.
Bố mẹ tôi sinh thành được bốn anh chị em, tôi là con thứ ba trong gia đình, trên tôi có anh trai và chị gái, sau tôi là em trai. Ngày đó cuộc sống còn rất nghèo khó, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, suốt ngày ăn cơm độn với khuai khô và rau muống. Có bữa không đủ gạo thì phải nấu cháo với bí đỏ cho qua ngày. Cứ như thế anh em tôi lớn lên, trong cảnh nghèo nàn thiếu thốn và tình yêu thương bao la của cha mẹ.
Tuổi ấu thơ, ngoài buổi sáng đi học, chiều về tôi đã quen với công việc mò cua, bắt ốc, cắt cỏ, phụ giúp gia đình việc vặt.Lúc rảnh rỗi, tôi thường rủ bạn bè, đến nhà chơi, trò chơi dạy học. Tôi luôn đóng vai làm cô giáo, các bạn của tôi là học sinh. Từ đó mỗi năm một lớn, ước mơ hoài bão làm cô giáo của tôi cũng lớn dần theo năm tháng. Lên cấp hai, vì muốn thực hiện được ước mơ của mình, tôi ra sức nỗ lực học tập,lúc đông tang thời vụ bận mải, tôi vẫn đi gặt, đi cấy giúp đỡ gia đình. Tối về, mình tôi với ngọn đèn dầu le lói, làm hết bài tập, tôi lại tìm tòi tài liệu để học. Cứ như thế, suốt bốn năm học cấp hai, mỗi năm một lớp, tôi luôn đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, dẫn đầu khối. Lúc đó, bố mẹ tôi làm ăn buôn bán khá hơn, cuộc sống kinh tế gia đình cũng tạm ổn. Trong lòng tôi rất vui, vì bố mẹ có khả năng nuôi tôi ăn học, tâm trí lúc nào cũng hiện lên hình ảnh người cô giáo thân thương, dìu dắt đàn em nhỏ.
Niềm vui trong tôi, không được bao lâu, bỗng nhiên vụt tắt, là lúc tôi đang ôn thi cấp ba. Sự dủi do đến với gia đình, bố mẹ tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, tiền nợ lãi mẹ đẻ lãi con, trong nhà không còn thứ gì đáng giá. Khó khăn nối tiếp khó khăn, tôi phải làm gì, khi gia đình rơi vào hoàn cảnh này, học tiếp để thực hiện mơ ước ư? Hay ở nhà đi làm kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Tôi quyết định từ bỏ ước mơ làm cô giáo, đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Ba năm sau tôi có người yêu, chính là chồng tôi bây giờ. Anh ấy là bạn của anh trai tôi. Qua thời gian một năm tìm hiểu, tôi thấy anh ấy hiền lành tốt tính, vậy là chúng tôi kết hôn. Anh là mối tình đầu của tôi,̀ đã cùng tôi bước tiếp suốt chặng đường dài cho đến bây giờ. Gia đình chồng nghèo lắm, được cái cơ bản mà rất quý trọng tôi. Mọi chi phí cưới hỏí, tất cả đều vay mượn anh em họ hàng.
Cưới được sáu tháng, vợ chồng tôi làm lũ buôn bán tần tảo sớm khuya, đã hoàn trả hết đống nợ. Năm năm sau tôi sinh hai cháu, gian nhà nhỏ, bốn con người chật chội, mùa đông thì còn đỡ chứ mùa hè không thể chịu được. Tôi bàn tính với chồng, gom được ít tiền xây nha,̀ còn thiếu thì vay công mượn nợ. Xây nhà xong, tôi gửi con bà nội chăm, vợ chồng tôi đổi nghề đi buôn bán thóc gạo. Cuộc sống cứ thê,́ kéo dài mấy năm sau, mà nợ vẫn chưa trả hết, con thì ngày một lớn. Tiền ăn, tiền học, tiền trả nợ lãi,một tháng cứ quay như chong chóng.
Tôi nảy ra ý định đi Đài Loan làm khán hộ công, rồi về bàn bạc với chồng. Lúc đầu chồng tôi phản đối, sau tôi ngồi phân tích: nếu cứ đà này, vợ chồng mình làm vất vả mãi mà không đủ trả nợ, con caí lớn rồi, cũng cần khoản kinh phí nuôi con ăn học, nếu không có, khác gì đời mình ngày xưa. Vợ chồng mình, thà hi sinh xa nhau vài năm, có thể trả hết nợ lại nuôi được con ăn học như thế tốt hơn không? Chồng tôi nghe có lý thế là đồng ý. Vậy là tôi khăn gói lên hà nội học, được một tháng thì trúng tuyển. Vừa mừng, vừa lo, mừng vì học chưa bao lâu đã trúng tuyển, lo vì về vay đâu được số tiền năm ngàn đô, nộp cho công ty môi giới, tiếng tăm thì không hiểu, liệu tôi có làm được không. Cái gì đến sẽ đến, đi sẽ đi, số phận như được sắp đặt an bài. Chị gái nhà bác chồng tôi làm ngân hàng trên Điện Biên về quê chơi, nên tiện tôi hỏi chị vay nợ và nói chuyện đi Đài Loan làm việc. Không ngờ, chị lập tức đồng ý, cho tôi vay toàn bộ số tiền mà còn động viên tôi, cố gắng khắc phục vài năm, về cải thiện cuộc sống gia đình. Trước lời cổ vũ,động viên của chồng con, gia đình như có thêm động lực giúp tôi can đảm bước tiếp.
Thế rồi ngày bay đã đến. Tôi chia tay mái ấm gia đình, rời đất mẹ, chiếc phi cơ đưa tôi đi khoảng chừng ba giờ đồng hồ thì từ từ hạ cánh xuống sân bay Cao Hùng. Đặt chân trên nước bạn, tôi cảm thấy nhớ gia đình nhỏ nơi đầy ắp tiếng cườị,nhớ bố mẹ, nhớ quê hương da diết. Tôi đành gạt nước mắt, tự an ủi động viên mình. Thôi, thế là mình đã đến được nơi cần đến. Ra cửa sân bay môi giới đã chờ sẵn và đưa tôi đi, lúc đó trời đã nhá nhem tối. Thành phố Cao Hùng thật uy nghi tráng lệ, tôi cảm thâý mình như đang trong mộng. Chợt nghe tiếng môi giớí nói: đến nơi rồi, mọi người chuẩn bị hành lý. Chúng tôi xuống xe, xách hành lý về phòng trọ qua đêm, cả đêm tôi thao thức bồn chồn không sao chợp mắt được. Sáng hôm sau, môi giới đưa tôi đi khám sức khỏẻ, rồi về ký túc̣ nơi tôi làm việc, đó là bệnh viện liên hiệp tại thành phố Cao Hùng.
Bắt đầu cuộc sống mới, công việc là khán hộ công, cái gì với tôi cũng bỡ ngỡ mới lạ. Tôi như lạc vaò một thế giới khác,mờ mơ,̀ ảo ảo. TRời ơi!người già ở đâu sao mà nhiều thế, thì ra người Đài Loan con cái họ đi làm, không có thời gian chăm sóc bố mẹ, nên họ đưa vào trại dưỡng lão. Tôi không quản ngại gì công việc,điều lo sợ nhất của tôi là ngôn ngữ bất đồng, các cụ nói gì, cần gì tôi không hiểu, mà nhìn theo cử chi,̉ hành động của các cụ mà làm. Dần dần ngày qua ngày, tôi đã biết sắp xếp và làm quen với công việc. Biết việc rồi, tôi mới bắt đầu giao tiếp học nói tiếng trung, qua mấy cô y tá và vài bệnh nhân còn minh mẫn. Qua giao tiếp, tôi thấy người Đài Loan thật thà, tốt bụng, mà rễ gần, tôi không hiểu, họ có thể giảng giải từng li, từng tí cho đến khi tôi hiểu ra. Tôi có làm sai hay mắc lỗi, họ cũng thông cảm bỏ qua và bày cách giúp để tôi sửa đổi. Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, một năm rồi hai năm đã hết. Không ngờ bệnh viện tôi làm bị giải thể, tôi bơ vơ đứng bên bờ vực thẳm, không biết đi đâu, mà cũng chẳng biết về đâu. Sang được hai năm môi giới trừ mười bốn tháng tiền lương. Đống nợ Việt Nam tôi chưa trả hết, nếu về thì nợ ai trả, con tôi lớn làm gì có tiền ăn học. Tôi quyết tâm không để về tay trắng, nhờ môi giới giúp đỡ tìm đổi chủ.
Dịp may nữa lại đến với tôi, trong viện có chị con dâu nhà ông cụ người họ đặng,chị̣ ngỏ ý mời tôi về nhà chăm ông. Tôi như chết đuối vớ phải cọc, gật đầu đồng ý. Các bạn ạ ! Đâu cũng là duyên phân,số trời sắp đặt̀. Kết thúc cuộc sống khán hộ công trong viện, chuyển về giúp việc gia đình. Cuộc đời tôi tiếp tục lật sang trang mới. Công việc của tôi là chăm sóc ông cụ, vì trong viện hai năm, tôi đã từng chăm qua, tính nết và cách thức chăm ông, tôi quá quen thuộc. Lúc rảnh rỗi, tôi giúp bà dọn dẹp việc nhà, đến bữa thì nấu cơm, hai bà cháu cùng ăn. Gia đình nhà chủ, rất quý mến tôi, coi tôi như người nhà, nhất là chị con dâu ông cụ. Chị thường dạy tôi điều hay lẽ phải, giảng giải cho tôi hiểu phong tục tập quán ở Đài Loan. Bất cứ mua sắm đồ gì, tôi đều hay có phần, chị quan tâm coi như e gái. Hàng ngày, xem ti vi tôi cứ chăm chú nhìn những dòng chữ cứng, chị biết ý liền dạy pơ phơ mơ. Không ngần ngại tôi kể lại chị nghe ước mơ làm cô giáo, chị bùi ngùi tỏ khuôn mặt tiếc thay. Thế rồi mỗi ngày chị dạy tôi vài chữ và mua sách về cho tôi tự học. Nhờ có chị tôi đã biết tiếng trung nhiều hơn một chút, và học được ít chữ cái để ghép vần. Từ đó ngoài giờ làm việc, tôi thường hay mở sách ra xem, chị thấy tôi thích thú với dòng chữ nét ngang, nét dọc. Chị giúp tôi, đi hỏi trường học gần nhà cho tôi theo học vaò buổi tối. Không những động viên, cổ vũ, tinh thần giúp̉ tôi vừa làm, vừa học mà còn vạch ra chí hướng để sau này về Việt Nam, tôi có thể tìm được việc làm mà kiếm kế sinh nhai.
Thế là hợp đồng ba năm đã hết, chị giúp tôi tuyển mộ trực tiếp không qua môi giới. Tôi cảm kích tấm lòng tốt của chị vô cùng. Niềm vui về phép lần đầu, bồi hồi sao khó nói, cảm xúc như vỡ òa,sau ba năm gặp lại gia đình và người thân. Kết quả, ba năm đống nợ cũ tôi đã hoàn trả hết, tiền dư dật chẳng có là bao. Tài sản quý giá cuả tôi là hai đứa con ngoan học giỏi, cùng người chồng hiền lành sớm hôm tần tảo. Hạnh phúc với tôi như thế là đủ, tiền tài của cải, có sức sẽ làm ra. Chớp mắt một tháng đã trôi qua, vợ chồng tôi vẫn ý tưởng xa nhau làm kinh tế, vì tương lai con nên đành nhẫn nại.
Tạm biệt quê h̀ương, tôi tiếp tục lên đường, nhưng lần này tôi vững tâm hơn, không còn lo lắng sợ sệt như lần trước. Về nhà chủ, công việc như cũ, đến kì học tôi vẫn tiếp tục đi học. Ngày thì làm việc bình thường, tối mỗi tuần hai buổi, tôi theo học lớp dạy chữ và tiếng trung cho các cô dâu nước ngoài, mỗi năm được học hai kỳ, mỗi kỳ bảy hai giờ lên lớp. Đi học, tôi được làm quen với cô giáo, và các bạn ở nhiều nước khác, được mở mang tầm nhìn trong xã hộĩ, được học hỏi nhiều điều mà tôi chưa từng biết. Cứ như thế, ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm tiếp năm, lần lượt qua nhanh, tình cảm giữa tôi và gia đình chị chủ gắn bó thêm sâu nặng. Để không phụ lòng tốt của chị ̉, tôi dùng toàn tâm huyết, tận tình chăm sóc ông cụ. Coi ông như bố đẻ ra mình, đêm ngày sớm tối bên ông, giúp ông đấm bóp, động viên hàng ngày. Bón từng thìa cháo, hớp chà, tâm luôn cầu nguyện ông mãi được mạnh khỏe, bình an. Những lúc ông ốm, ông đau, tôi tự đẩy xe lăn đưa ông đến viện khám bệnh, có khi phải nhập viện, xong xuôi tôi mới điện cho chị chủ vì chị̉ ấy còn bận đi làm. Khi xuất viện cũng tự tay tôi thanh toán viện phí, lĩnh thuốc rồi đưa ông cụ về nhà. Tôi thầm nghĩ, chắc kiếp trước tôi có duyên phận với ông cụ và gia đình chị chủ, nên kiếp này tôi được gặp lại để trả ơn.
Thật may mắn và hạnh phúc hơn các bạn của tôi, vì hàng tháng được lĩnh lương cao, mà khi về nước không mất phí phục vụ môi giớí. Tôi rất vui và mãn nguyện, với con đường mình chọn sang Đài Loan làm việc là thật đúng. Được học hỏi nếp sống và phong cách làm việc của một đất nước văn minh, khác nhiều, mà cái gì cũng hiện đại hơn đất nước mình. Từ cách ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự mà tao nhã, nhất là khi ra đường, không biết chữ cầǹ hỏi thăm địa chỉ, họ tận tình chỉ bảo đường đi và còn dẫn đúng đến nơi mình cần tìm. Tôi thật sự ngưỡng mộ phương thức phục vụ trong bệnh viện, từ những cô y công, đến y tá, bác sỹ họ đều nhiệt tình chăm sóc, hỏi thăm ân cần bệnh nhân, với khuôn mặt niềm nở, trìu mến. Luật giao thông an toàn rất quy mô mà nề nếp, nơi bến tàu bến xe đều răm rắp xếp hàng, ai đến trước thì vào trước, đến sau thì vào sau, tất cả theo trình tự,nguyên tắc rõ ràng, mà còn rất nhiều tôi chưa kể hết……. Những người lao động nước ngoài như chúng tôi cũng được chính phủ Đài Loan ưu đãi và quan tâm như người dân bản địa, có người không may, gặp hoạn nạn,đều đượć các ban ngành từ thiện góp công, góp của tạo điều kiện giúp đỡ. Ước gì Việt Nam quê hương tôi, cũng có ngày được như Đài Loan nước bạn mà tôi đã từng đến.̀
Tôi thành thật cảm ơn hai chính phủ Việt̉ Đài, đã tạo công ăn việc làm giúp chúng tôi cải thiện cuộc sống gia đình và còn được đi học miễn phí. Giờ đây, con gái lớn tôi đã vào đại học, con nhỏ đang theo học cấp ba,chồng tôi nơi quê nhà mòn mỏi ngày đêm chờ đợi, mà tôi vẫn trên đất đài làm việc, nhưng không còn được ở nhà chủ cũ nữã, vì ông cụ tôi chăm nay đã mất rồi.
Chủ mới đối đãi với tôi rất tốt, nhưng một nỗi, chăm ông không được rời xa nửa bước, vì ông luôn phải dùng bình ô xi. Tôi đổi chủ mà lòng đầy hối tiếc, vì không còn cơ hội đến trường tiếp tục học. Đâu cũng là định mệnh phải không các bạn? Có lẽ số tôi đường trường luôn dang dở, đổi lại đường đời tôi khá thành công.
Thấm thoát đã mười năm lá rụng.
Đông qua, xuân đến,tết lại vê.̀
Một mình đơn lẻ,kiếp xa quê.
Trải qua bao phong ba bao táp.
Thuyền rời bến lênh đênh trên đảo.
Kiếm tiền đô,xây nhà đồ xô.̣
Nuôi con ăn học,bằng bạn,bằng be.̀
Hẹn một ngày thuyền về cập bến.
Hạnh phúc chung đôi có ta có mình.
Nếu sau này về Việt Nam có thê.̉
Tôi chắp cánh nối tiếp ước mơ đo.́
Trên đất mẹ hiền, là cô giáo dạy tiếng trung.